Ngày không quên - Mù Cang Chải 24/11/2017.
15/04/2025 00:36
Ngày ấy...!
Một chiều lang thang trên những bản làng Mù Cang Chải đã để lại trong lòng chúng tôi những rung cảm không thể quên. Giữa núi rừng heo hút ấy, chúng tôi gặp một bà cụ đã ngoài 90 tuổi – mái tóc bạc phơ, đôi chân chậm chạp, nhưng vẫn tảo tần chăm sóc cháu trai 17 tuổi bị khuyết tật.
Hai bà cháu sống trong một "ngôi nhà" mà chỉ cần ngẩng lên là có thể thấy hàng vạn vì sao trên trời – vì mái không đủ che mưa, cũng chẳng đủ chắn gió. Không một chiếc giường để nằm, chỉ có sự yêu thương và kiên cường níu giữ họ qua ngày.
Ngày ấy, chúng tôi nghẹn lòng rời đi, mang theo hình ảnh ấy suốt hành trình. Nhưng rồi, những tấm lòng cùng nhau sẻ chia, chung tay để chúng Tôi đã dành tặng hai bà cháu một mái nhà ấm áp hơn, một góc nhỏ gọi là “tổ ấm” đúng nghĩa, cùng những vật dụng cần thiết cho cuộc sống.
Rồi 1 năm sau, ngày tôi quay trở lại. Bà vẫn khỏe, vẫn bền bỉ như chính đất trời Tây Bắc. Lưng còng gùi thóc, bà bảo: “Đi đong ít gạo về nấu cơm cho cháu.” Và lâu lắm rồi, Tôi vẫn mong có dịp trở lại lần nữa...
Và mong bà mãi mạnh khỏe, để mỗi chuyến trở lại Mù Cang Chải, vẫn được thấy dáng hình quen thuộc ấy – một biểu tượng của tình thương, của sự chịu đựng, và của niềm hy vọng chưa bao giờ lụi tắt...